Bầu trời trong giấc mơ của bạn có màu gì?
Hôm rồi My có dịp được tham gia lớp vẽ canvas, đề tài cô giáo cho là:
- Bạn hãy nhắm mắt lại, thiền trong ít phút, hít thở chậm rãi và cảm nhận, hãy đến gần giấc mơ của bạn
- Điều gì hiện lên trong tâm trí bạn? Hãy cùng người bạn kế bên vẽ nên điều đó, có ít nhất một điểm kết nối giữa hai bức hình
Nếu được yêu cầu vẽ điều bạn thường mơ về, bạn sẽ vẽ điều gì? Bầu trời trong giấc mơ của bạn trông ra sao? Là đầy sao trời hay trong xanh đầy nắng và gió?
Riêng My, đó là thung lũng với triền cỏ xanh mênh mông xen giữa những rặng tuyết sơn trùng điệp, dù chỉ là giấc mơ xa xôi, nhưng đó là điều My vẫn luôn nghĩ về. Không phải chỉ hôm nay khi nhận được yêu cầu từ cô giáo mà điều đó mới hiện ra. Trong những giấc mơ của mình, thi thoảng bầu trời trong vắt và thảm cỏ xanh trải dài cùng những đàn bò Yak, những đàn linh dương vẫn chạy nhảy mãi không dừng.
My nhớ lúc còn nhỏ, hồi Ba còn sống, có lần Ba hỏi “My thích sau này lớn lên sống ở đâu?!”.
Mình không ngần ngại mà đáp ngay: “Con sẽ cùng chồng nuôi gia súc và sống ở thảo nguyên bao la”. Mình nhớ Ba còn cười nói: “Sao không sống ở thành phố mà đi về thảo nguyên sống chi cực vậy con”.
Lúc đó mình nghĩ: “Sống như vậy mới tự do tự tại và hạnh phúc chứ nhỉ?”. Nhưng mình không trả lời, có thể chính mình cũng nghĩ đó là suy nghĩ của con trẻ thoáng qua. Nhưng không phải thế, bao nhiêu năm trôi qua, dù là năm 10 tuổi hay 30 tuổi, giấc mơ đó vẫn vẹn nguyên trong tâm trí mình. Suốt từng ấy năm, nhiều chuyện xảy ra, mình cũng đi đông đi tây, châu Âu châu Á đủ cả. Mình cũng càng ngày càng hiểu bản thân hơn, vì thế càng nhìn rõ miền đất hứa của mình là nơi nao.
Mình biết giữa giấc mơ và thực tiễn cách nhau vạn dặm, có người càng đi càng xa giấc mơ thuở thiếu thời, cũng có người vì cơm áo gạo tiền mà quên bẵng điều đó. Mình không muốn như thế. Mình lựa chọn gìn giữ vùng trời ấy trong tim, cũng chưa lần thổ lộ với ai. Vì để không xa rời nó, mình cũng vạch lộ trình để mỗi ngày mỗi chút đi đến gần giấc mơ thêm một bước.
Thế, mình chuẩn bị gì để đến gần giấc mơ của mình?
Đầu tiên tiền đâu – Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì vất vả
Để sống được ở một nơi khác nơi mình sinh ra và lớn lên, hoàn toàn không dễ. Chúng ta thường bị neo lại ở một nơi nào đó suốt đời thường đơn giản vì công việc toàn thời gian cố định. Mình đã từng trải nghiệm sâu sắc điều này trong 2 năm học Master ở Ý, vất vả lắm chứ không thường. Vì thế mà mình vẫn luôn tìm kiếm những cơ hội tạo ra dòng tiền thay vì món tiền.
Mình thấy may mắn nhất vẫn là bản thân trung hoà giữa sự mơ mộng và thực tiễn, có chút phù phiếm với niềm vui riêng nhưng cũng rất biết tự lượng sức mình. Không phải chỉ vì đến gần giấc mơ mà mù quáng không tính toán.
Tiếp theo là sức khoẻ
Để di chuyển từ nơi có khí hậu nhiệt đới gió mùa như Việt Nam đến sống ở nơi có khí hậu lạnh và khô 9 tháng trong năm mình cần chuẩn bị nhiều thứ. Cũng nhờ hai mùa đông ở Ý cho mình kha khá bài học xương máu, từ trải nghiệm nhẹ về mùa đông (-5) độ cho đến những cơn mưa lạnh cắt da thịt và hơn nửa năm không thấy Mặt Trời. Mình cũng ý thức được những thứ cần chuẩn bị nhiều vô kể, nhưng trên hết vẫn là sức bền và hệ miễn dịch của cơ thể.
Trước nay mình vẫn duy trì chế độ luyện tập và ăn uống, sinh hoạt khoa học nhất có thể. Tuy nhiên, mình biết vẫn cần thêm nhiều những giờ chạy bộ hay những bài luyện cadio tim mạch nữa, chỉ là không gian sống hiện tại chưa cho phép. Nhưng chắc chắn là điều này đã nằm trong kế hoạch “đến gần giấc mơ” của mình rồi.
Hành trình đến gần giấc mơ: Ngôn ngữ là điều không thể bỏ qua
Mình đã từng đến sống ở quốc gia mà một chữ bẻ đôi ngôn ngữ của họ mình cũng không biết. Khó khăn vô cùng, không chỉ trong giao tiếp ở trường hay đi mua sắm hằng ngày, mà còn là sự hoà nhập và thấu hiểu. Mình không muốn điều đó lặp lại, đặc biệt là với vùng đất linh thiêng trong lòng mình.
Vì thế mà từ giờ mình đã bắt đầu học tiếng Hoa, rồi dần dần sẽ học đến tiếng Tạng. Một hành trình không dễ đi nhỉ, nhưng vì lý tưởng, mình sẽ dốc lòng; vì đến gần giấc mơ, mình sẽ nỗ lực. Mình muốn viết ra đây để đâu đó có người ủng hộ cho mình thêm động lực (lẫn áp lực) mà cố gắng.
Điều cuối cùng và cũng quan trọng nhất, chính là niềm tin
Mình nghĩ để đặt chân được đến vùng đất ấy cần có cái duyên đủ lớn, thậm chí có gì đó liên quan từ trong những kiếp trước. Mình nhớ hồi 2015 cũng đã có kế hoạch đến đó cùng vài người bạn. Nhưng cùng năm đó thì nơi ấy bị đàn áp, đập phá dã man, mình đã khóc và đau lòng rất nhiều khi đọc những tin tức ấy. Mình biết là thời điểm ấy chưa phù hợp, mình chưa có sự chuẩn bị, còn nhiều thiếu sót nên chưa đủ cơ duyên.
Năm trước mình có làm bài sinh trắc vân tay, trong đó có phần test về các chỉ số thông minh. Bộ chỉ số này gồm 8 loại, thì bạn biết chỉ số nào của mình cao nhất không? Chính là Spiritual Quotient – chỉ số thông minh về mặt tinh thần, tâm hồn, tâm linh. Ban đầu mình khá ngạc nhiên vì chưa từng biết có chỉ số này trước đó, nhưng sau nghiệm lại thì thấy có lẽ đúng thật.
Khi ai đó hỏi cuốn sách nào giúp bạn thay đổi nhiều nhất?! Mình không ngần ngại mà đáp ngay rằng: Hành trình về phương Đông – Phóng tác bởi bác Nguyên Phong. Cuốn sách đã thay đổi nhân sinh quan của mình, giúp mình sống tốt hơn và an yên hơn rất nhiều. Mình nghĩ cũng nhờ chỉ số SQ cao nên những điều mình nghiệm ra từ cuốn sách ấy rất rõ ràng và vững vàng. Đến khi đọc những cuốn sau đó như Đường mây qua xứ tuyết, Con đường mây trắng, Hoa trôi trên sóng nước, Bên rặng Tuyết Sơn… hay gần đây nhất là Muôn kiếp Nhân sinh, gần như chỉ để nhắc nhớ và xác nhận lại lần nữa những điều mình đã nghiệm ra từ Hành trình về phương Đông. Cũng hy vọng mỗi lần đọc lại cuốn sách này là một lần tiếp thêm niềm tin để mình bắt đầu hành trình của riêng mình, đến gần giấc mơ của mình thêm một bước.
Xin được trích đoạn ngắn tả cảnh làm mình ấn tượng từ tác phẩm Mật Mã Tây Tạng của HÀ MÃ:
“Thiên đường! Ha ha, đúng là thiên đường!” “Nhưng, khi chúng tôi trượt xuống đến nơi mới phát hiện ra”, ánh mắt Ba Tang đảo tròn, “dưới đó không còn thấy tuyết trắng mênh mông nữa, cây cao chọc trời, cỏ xanh mát mắt, rừng cây bất tận kia, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy, đó thật đúng là một thiên đường!
Chúng tôi đi qua rừng sâu thì thấy một thảo nguyên mênh mông, bãi cỏ rộng không thấy tận cùng, cứ như nối liền với núi tuyết vậy, đồng thời, chúng tôi cũng phát hiện ra một bầy linh dương Tây Tạng vô cùng đông. Tôi tin chắc, đó là một vùng đất bị quên lãng, tôi chưa bao giờ thấy nhiều linh dương đến thế.”
Và còn nhiều đoạn sống động nữa trong Mật Mã Tây Tạng hay Chó Ngao Tây Tạng, làm mình vương vấn mãi.
Hẳn vậy mà khả năng vẽ của mình quả là không đủ để thể hiện vào bức tranh những gì lòng mình nghĩ, chỉ hy vọng qua năm tháng bút lực mình sẽ làm được điều đó.
Tuy nhiên, việc vẽ tranh này cũng thú vị vô cùng, đây là lần đầu mình trải nghiệm, lại là ở vùng đất thơ mộng của Đà Lạt nên mang đến cho mình nhiều cảm xúc khó quên.
Hôm đó team mình gồm 12 người, cắm trại ở Đà Lạt Camp một đêm, sáng ra vẽ tranh canvas.
- Vẽ tranh: Lê Thơ ở Đà Lạt
- Fanpage: https://www.facebook.com/lethobenthos
- Cô giáo và trợ giảng khá thân thiện, chu đáo, ân cần chỉ báo suốt hành trình vẽ ấy.
Hy vọng sẽ là một gợi ý để các bạn có thêm trải nghiệm thú vị.
Be Gentle,
Love.