Hôm nay nhân một ngày rất đẹp, 8/8/2022:
- Đối với các sàn thương mại điện tử thì đây là cớ để mở đợt Sale khủng
- Đối với người quan tâm cung Hoàng đạo thì đây là ngày mà cổng năng lượng Sư tử – Lion’s Gate mở ra mạnh mẽ nhất trong 2000 năm qua, tiếp nhận các mã ánh sáng, phù hợp để thanh tẩy điều cũ, đón nhận điều mới.
- Còn đối với người làm công việc Viết lách như mình, hôm nay thật phù hợp để mình viết lại những chiêm nghiệm, suy tư đã lâu chưa được viết ra thành dòng.
Đã bao giờ bạn thử trải nghiệm một chuyến xe đạp địa hình xuyên rừng chưa? Mình đã từng. Một hành trình ngắn khoảng 22 km xuyên rừng Mã Đà và cắm trại quanh hồ Trị An, trong một ngày mưa gió không lường trước được. Đêm cắm trại trong rừng, không điện chỉ có ánh sáng của nến lập loè và vài tia sáng nhỏ từ đèn pin điện thoại, hơi giống đoạn mở đầu của phim kinh dị nhỉ. Nhưng không sao, mọi chuyện xảy đến trong cuộc đời mình đều xem là duyên số, là trải nghiệm, nên luôn vui vẻ đón nhận. Từ trải nghiệm hôm đó mình cũng có nhiều suy nghĩ về việc Viết lẫn nghề Viết lách.
Thế thì, việc đạp xe địa hình có liên quan gì công việc viết lách nhỉ?
Công việc viết lách và xe đạp địa hình: Những cung bậc cảm xúc trải dài suốt chặng hành trình
Cùng khởi động:
Như bất kì môn thể thao nào khác, việc đầu tiên cần làm chính là khởi động, đây có lẽ là lúc vui vẻ hăng hái hiếm hoi mà người đạp xe được hưởng. Lúc này, nhiệm vụ của bạn rất đơn giản: xoay hông, vặn mình, kéo dãn tay chân, làm nóng người; lắng nghe người hướng dẫn các thao tác sử dụng xe đạp địa hình. Bạn cần biết cách tăng giảm nhông-xênh-dĩa để có thể xử lý trong suốt quá trình đạp xe.
Trong công việc viết cũng vậy, ở giai đoạn đầu chưa có áp lực, viết lách dừng lại như một sở thích, một cách giải toả tâm lý cảm xúc. Bạn có thể thích gì viết nấy, khi chia sẻ lên mạng xã hội được like, được comment khen ngợi từ mọi người là đủ để bạn thấy vui cả ngày.
Những vòng xe đầu tiên:
5km đầu của đường chạy có vẻ vẫn rất êm đềm khi những con đường đổ nhựa khá bằng phẳng, cơ thể bạn còn sung sức, đầu óc thoáng đãng và bạn còn rất tận hưởng việc đuổi hoa bắt bướm. Bạn vừa đạp xe, vừa cười đùa hăng say, chụp hình chụp bóng cùng những người bạn và thấy sao đạp xe địa hình nhàn thế, vui thế.
Đối chiếu qua công việc viết lách cũng vậy, lúc này khi đã tìm được ngách muốn viết, ý tưởng của bạn tuông dào dạt. Năng lượng và thời gian biểu dành cho việc viết của bạn khá dồi dào. Bạn tận hưởng việc viết lách như một niềm may mắn bạn có trong cuộc đời.
Khó khăn suốt hành trình và những lần ngã ngựa:
12 km tiếp theo không còn đẹp như vậy nữa:
- đã bắt đầu đoạn đường rừng với đầy những đá, sỏi, cát lún, trời mưa đường trơn trượt
- có rất nhiều những vũng nước lớn trộn với sình chiếm hết lối, phần đường đi của cả đoàn chỉ còn lại vừa một xe chạy qua.
- những đoạn dốc đứng dài gần cây số, nếu không vững tay lái, nếu không lắng nghe phần hướng dẫn đầu buổi, không thuần thục điều khiển tăng giảm nhông xênh và không đủ bình tĩnh, bạn rất dễ bị xìa bánh, té cắm đầu; nếu nhẹ thì bẩn hết áo quần và… ê mặt, nếu nặng thì chấn thương.
- như hôm đoàn mình đi thì có một bạn ngã đến gãy tay, phải được đưa ra trạm y tế cấp cứu rồi chuyển thẳng về Sài Gòn để phẫu thuật trong ngày. Lý do là bởi xuống dốc cao, bạn không rà phanh từ từ để hai bánh được hãm dần dần, mà bóp thắng gấp, dẫn đến xe nhỏng bánh, bạn ngã nhào.
Viết lách cũng vậy thôi, sẽ đến một thời điểm, bạn bí bách không biết phải viết gì, phải làm gì tiếp theo để phát triển công việc viết lách của mình. Mỗi lúc phải ngồi vào bàn để trả deadline cho khách là một điều ám ảnh. Sẽ có lúc trong đầu bạn vang lên suy nghĩ: “mình đang làm cái quái gì vậy nè, ai ép mà phải chọn công việc khổ dữ”.
Những lúc bị dồn vào chân tường như vậy, hãy thực hành những nguyên tắc như lúc đạp xe địa hình. Bạn bình tĩnh tìm ra bản chất khó khăn nằm ở đâu; áp dụng những nguyên lý cơ bản để gỡ rối từng chỗ, vận dụng tốt các kiến thức từng được dạy để thực hành lại cho nhuần nhuyễn. Đừng quá ép mình phải vượt qua ngay và luôn, cái gì ép quá cũng đều phản tác dụng. Cái thắng xe bị bóp chặt còn phản ứng lại huống chi tâm lý, trạng thái cảm xúc của chính mình.
Về đích và nghỉ ngơi:
5km cuối đã bắt đầu êm hơn, đường bằng phẳng lại, dốc thoải hơn cho phép những “biker” thong dong hít thở và thưởng thức mùi của cây xanh và hơi ẩm trong rừng. Cứ vậy mà về đích rồi nghỉ ngơi chờ buổi trưa ngon nghẻ được dọn lên.
Hành trình viết lách cũng thế, sau nhiều tuần nhiều tháng làm việc chăm chỉ và cẩn trọng, bạn sẽ dừng lại một chút để cảm nhận thành quả đã qua cũng như lấy đà cho đoạn công việc sắp đến.
Chúng ta cần những người bạn đồng hành
Mình chưa bao giờ và chắc cũng sẽ không bao giờ là một người độc hành trên bất kì chuyến đi nào. Trước nay, hoặc là đi với chồng, hoặc là đi với cả chồng và bạn, vì thế mình luôn cần những người đồng hành đáng tin cậy. Họ sẽ ngó chừng khi mình bị thụt lùi lại, sẽ hỏi han vài câu khi thấy mình đạp khó nhọc ở những con dốc hay sẽ chỉ chỏ mình cách điều chỉnh bộ xênh dĩa. Hay chỉ cần đơn giản thấy họ đạp đâu đó xung quanh mình, là mình đủ vững tâm.
Công việc viết lách mình đang theo đuổi cũng vậy, có thể nói nếu không có em Vi Trần, không có những group viết lách từ em ấy và một số người chị khác, chắc mình vẫn sẽ tập trung viết cho Doanh nghiệp mà không có ý định mở rộng ra những nhánh khác. Những người bạn đồng hành trong nghề viết, họ cứ ở đó, chăm chỉ làm công việc chia sẻ của họ. Để cho những người như mình cứ nhìn theo, vừa là áp lực, vừa là động lực, cố gắng không ngừng.
Công việc viết lách cần một người dẫn đường tận tuỵ
Hẳn nhiên rồi, nhóm khách du lịch nào chẳng có dẫn đoàn. Chuyến đạp xe địa hình mình may mắn gặp được anh dẫn tour cực kì dễ thương, nhiệt tình và chu đáo. Anh làm hơn cả tốt nhiệm vụ được giao, để những người trong đoàn luôn an tâm và đạp bền bĩ theo sau anh.
Nghĩ lại công việc viết lách tự do mình tập trung phát triển trong thời gian qua cũng may mắn tìm được đúng thầy. Có thể không hẳn là cầm tay chỉ việc, nhưng nhìn cách chị ấy sống, cách chị ấy phát triển trong nghề viết và cách chị ấy trao đi giá trị trước, nhận lại thành quả sau giúp cho mình định hình được lối đi đúng cho bản thân. Và biết đâu được, trong tương lai không xa, mình trở thành người dẫn đường đáng tin cậy của một (lớp) người mới thì sao.
Quan trọng hơn hết vẫn là chính chúng ta nỗ lực vượt qua
Dù có bạn tốt, có thầy giỏi nhưng chính mình nhởn nhơ không tập trung làm tốt mọi việc vì cũng không thể nào hoàn thành đường chạy hay hoàn chỉnh một dự án nào được.
Bản thân mình trong suốt chặng hành trình kể cả lúc đạp trên những con dốc dài và cao nhất cũng thầm nhủ: “Đạp chậm cũng được nhưng không được dắt bộ, không được phép ngã”.
Đến những đoạn cua gắt nhất hay dốc đứng mình cũng thật tập trung rà thắng từ từ, dẫu có đôi lần cũng lạnh sống lưng vì sợ ụp mặt xuống bùn, nhưng cứ ghì chắc tay và giữ thăng bằng, mình đã về đích lành lặn.
Đối với công việc viết lách cũng chưa dám nói chắc được điều gì về thành quả ở tương lai. Chỉ biết rằng, mình sẽ mãi kiên định đi hết bất cứ hành trình nào mà mình đã bắt đầu.
Mong rằng bài viết mang đến chút cảm xúc kịch tính mà tươi vui cho các bạn có thêm hứng thú tiếp tục công việc viết lách mỗi ngày nhé.
Bài viết được thực hiện sau cảm hứng về chuyến đi với BiTour: https://bitour.vn/tour/ma-da/
Be Gentle,
Love.